Bàn về trang phục

Không kể trên đường tuần tra, rừng rậm hay suối sâu, phải cởi giày ra đi chân đất..., thông thường trong doanh trại hay nơi công cộng, có lẽ không ai mặc quần áo chỉnh tề mà lại đi chân đất, hoặc đi giày có bít tất đầy đủ nhưng phanh hết cúc áo, lộ cả da thịt ra trước mặt mọi người.

Người ta nói: ăn cho mình, mặc cho người, có lẽ nhiều phần đúng. Cô gái một mình trong hang sâu chắc không váy xòe, váy ngắn, không mắt xanh son môi đỏ, không tô đỏ chót móng chân móng tay.

Váy xòe

Anh thanh niên đi tát nước hay câu cá ngoài đồng vắng chắc không chải đầu mượt bằng sáp thơm, áo sơ mi là phẳng tắp..., trang phục không có pháp luật nào can thiệp, nhưng có những quy tắc phải tuân theo, đó là văn hóa xã hội. Đi đám cưới không thể lôi thôi lếch thếch, mặt lọ lem, chân tay lấm bùn. Đi dự đám tang không được mặc quần áo lòe loẹt, nói cười oang oang.

Người xưa đã dạy y phục xứng kì đức. Ăn mặc ra sao cũng phù hợp với hoàn cảnh riêng mình và hoàn cảnh chung nơi công cộng hay toàn xã hội. Dù mặc đẹp đến đâu, sang đến đâu mà không phù hợp thì cũng chỉ làm trò cười cho thiên hạ, làm mình tự xấu đi mà thôi. Xưa nay, cái đẹp bao giờ cũng đi với cái giản dị, nhất là phù hợp với môi trường. Người có văn hóa, biết ứng xử, chính là người biết tự hòa mình vào cộng đồng như thế, không kể hình thức còn phải đi với nội dung, tức là con người phải có trình độ, có hiểu biết. Một nhà văn đã nói: nếu có cô gái khen tôi chỉ vì bộ quần áo đẹp mà không khen tôi có bộ óc thông minh thì thôi chẳng có gì để hãnh diện. Chí lí hay!

Trang phục

Thế mới biết, trang phục phù hợp với văn hóa, hợp với đạo đức, với môi trường mới là trang phục đẹp.

Viết bình luận