Nghị luận: Một câu đáng giá nghìn vàng

1. Theo Truyện cổ Phật giáo

Ngày xưa có một nhà hiền triết treo biển trước nhà với dòng chữ: “Ai chịu lễ một trăm lạng vàng thì sẽ dạy cho một bài học rất hay”. Một vị quốc vương vi hành qua, thấy lạ liền đem một trăm lạng vàng dâng nhà hiền triết để xin bài học. Nhà hiền triết dạy rằng bài học đó chỉ có một câu: “Phàm làm việc gì, trước phải nghĩ đến hậu quả của nó”.

Một câu đáng giá nghìn vàng

Câu ấy giản dị đến nỗi phần đông các vị cận thần của vua đều bĩu miệng trề môi cho rằng cái giá một trăm lạng vàng là quá đáng. Nhưng suy nghĩ kĩ, vua nhận thấy câu nói ấy rất thâm thúy và truyền khắc câu ấy lên trên các tấm cửa cung điện và các bảo vật ngự dụng, để ngày ngày suy ngẫm. Nhờ câu ấy mà nhà vua xóa bỏ được nhiều điều tệ hại, phát huy được nhiều điều hay, làm cho nước nhà mỗi ngày mỗi thêm thịnh vượng.

Lúc ấy có những hoàng thân muốn ngấm nghé ngôi báu nên âm mưu làm phản; họ đã mua chuộc quan ngự y để đầu độc, nhân khi vua đang ốm.

Rồi một hôm long thể bất an, vua mời quan ngự y đến làm thuốc. Quan ngự y liền chế thuốc độc rót vào chén ngự để dâng vua. Nhưng may thay, trong lúc rót thuốc, quan ngự y nhìn thấy nơi chén ngọc có câu: “Phàm làm việc gì, trước phải nghĩ đến hậu quả của nó”. Quan ngự y giật mình, nghĩ ngay đến hậu quả, thấy sự phản nghịch của mình là một tội ác tày trời, chẳng những làm cho mình phải bị tru di tam tộc mà còn gây ra biết bao tai họa cho dân, cho nước. Quan ngự y tỉnh ngộ, liền đem tất cả việc đầu độc tâu cho vua rõ.

Nhờ sự thú nhận của quan ngự y mà bọn gian thần đều bị trừng trị, và ngai vàng được bền vững lâu dài.

2. Bài học đạo lí

Vị quan ngự y trong câu chuyện trên nhờ một câu đáng giá nghìn vàng khắc trên chén: “Phàm làm việc gì, trước phải nghĩ đến hậu quả của nó” mà tỉnh ngộ. Bài học chỉ có một câu thôi nhưng đã cứu được quan ngự y suýt nữa phạm một trọng tội, và đất nước cùng muôn dân thoát khỏi loạn lạc đao binh.

Hãy gieo nhân lành để gặt quả tốt trong hiện tại và mai sau

Chúng ta từ nhỏ đã được dạy dỗ nhiều bài học đối nhân xử thế, nguyên nhân thế nào, hậu quả ra sao đều nói vanh vách, đọc thuộc làu làu. Tuy nhiên, không ít người bị mê hoặc bởi cái bẫy ngũ dục của cuộc đời quyến rũ làm cho họ quên nghĩ đến hậu quả của việc mình đang làm, cứ như đi trong mộng du, vì tìm thú vui trong chốc lát mà đôi khi dám liều lĩnh với cả mạng sống của mình.

Có người biết hút thuốc, dùng ma túy, uống rượu là có hại nhưng vẫn cứ lao vào. Có người biết phá rừng là hủy hoại môi trường, nguyên nhân gây ra lũ lụt hằng năm làm tổn thất về người và của cho nhiều gia đình, biết vậy nhưng họ vẫn cứ vi phạm. Có người biết trồng trọt và chế biến món ăn, thức uống không an toàn vệ sinh thực phẩm sẽ ảnh hưởng đến người tiêu dùng, nhưng vì lợi nhuận, họ vẫn cứ làm. Có người biết phóng nhanh vượt ẩu sẽ gây ra tai nạn, có nguy cơ mất mạng nhưng vẫn coi thường, bất chấp hậu quả, v.v...

Luật nhân quả rõ ràng như vậy đó, gieo nhân nào thì hái quả ấy. Người xưa dạy: “Trước khi nói phải uốn lưỡi bảy lần”. Một câu nói trước khi phát ra cũng phải suy nghĩ kĩ càng, huống chi một việc làm, chúng ta cần phải cẩn trọng cân nhắc, suy xét chín chắn trước khi bắt tay vào thực hiện.

Có ai dám chắc rằng trong một ngày mình không có vài giây phút mê lầm, nên câu nói đáng giá nghìn vàng ở trên là một tiếng chuông đánh thức sự mê muội tốt nhất. Thiết nghĩ cũng cần viết câu này treo ở trong nhà, đặt trên bàn làm việc, và hay nhất là niệm liên tục trong tâm như trì kinh nhật tụng để nhắc nhở chúng ta hằng ngày ý thức về hậu quả của hành động.

Không ai ban thưởng hay trừng phạt chúng ta ngoài hành nghiệp của chính mình. Vì vậy, hãy gieo nhân lành để gặt quả tốt trong hiện tại và mai sau.

Viết bình luận