Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ của em với một con vât nuôi mà em yêu thích

Chuyện đó xảy ra cách đây nhiều năm nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Hồi ấy nhà tôi có nuôi một con mèo. Theo hình dáng bên ngoài nên tôi đặt tên nó là Mướp. Mướp có bộ lông vằn vện như hổ, đôi mắt sáng quắc trông rất dữ dằn nhưng kì thực, nó là một con mèo rất hiền lành. Nó thường lủi thủi một mình, không thích ai bế ẵm, mà nó cũng chẳng thích gây chuyện với mấy con mèo hàng xóm.

Mèo mướp

Bữa ăn, tôi chỉ xẻn cho nó một tí cơm và mấy cọng rau. Nhưng, nó cũng chẳng kêu la, xin xỏ thêm. Có những trưa tôi nhìn thấy nó nằm sưởi nắng ngoài sân. Đôi mắt lim dim, một con bướm đậu bên tai nó cũng chẳng thèm đuổi. Tôi cứ nghĩ nó là con mèo lười nên chẳng bao giờ quan tâm đến nó. Thời gian cứ bình thản trôi như nó vốn có. Rồi một hôm, Mướp bỏ đi ba ngày. Tôi cũng chẳng cần biết nó đi đâu, làm gì. Ngày thứ tư thì nó về, gầy sọp đi một nửa. Nhưng nó đã có bụng. Rồi thì nó đẻ, nó đẻ con. Bốn con mèo chưa đủ lông. Đỏ hon hỏn. Duy có một con trông còn cứng cáp nhưng xem chừng yếu ớt lắm, khó sống nổi. Mẹ tôi gói ba con kia lại, chép miệng tiếc rẻ: "Thôi, đành vứt đi vậy". Mướp cố giữ lại con cuối, nó ấp con vào lòng, liếm hết mình mẩy con mèo con đang thoi thóp thở. Nhưng, cái việc làm đó dường như là tuyệt vọng. Mẹ tôi gói nốt con kia vào rồi chôn ra sau vườn. Hôm đó, Mướp bỏ ăn, nó kêu gào suốt. Đến đêm, tôi vẫn còn nghe tiếng gào đứt ruột của nó. Anh cả nói: "Chắc nó nhớ con, tội nghiệp". Từ dạo ấy, tôi bắt đầu chú ý đến nó hơn và từ dạo ấy, nó càng trở nên lầm lũi hơn. Nó chỉ quanh quẩn ở xó bếp nhưng không bao giờ ăn vụng. Mỗi bữa, tôi cho nó thêm một miếng thịt nhưng nó chỉ nhấm mấy cọng rau rồi lại bỏ ra ngoài vườn cào cào như lục tìm cái gì đó.

Tháng ba, nhà tôi có thêm một con mèo nữa. Đó là một con mèo cái đen tuyền trông rất thích mắt. Khác với con mèo Mướp, nó thường dụi đầu vào lòng hoặc quanh quẩn bên người để được âu yếm vuốt ve. Nó hay gây sự với mấy con mèo hàng xóm rồi đánh nhau, có khi chảy cả máu. Bữa ăn, nó thường lân la sang chỗ con Mướp để ăn tranh. Cứ mỗi lần như thế, con Mướp lại quay lại rồi lặng lẽ ra khỏi bếp. Rồi, cũng như Mướp, con Đen có chửa. Vì được cả nhà chăm sóc nên nó "mẹ tròn, con vuông". Mẹ con con Đen ở trong một cái ổ rơm cạnh cánh cửa bếp. Mỗi lần con Đen liếm láp âu yếm lù mèo con, tôi lại thấy con Mướp đứng khép nép sau cánh cửa, nhìn với vẻ thèm thuồng. Một lần, con Đen ra ngoài sân sưởi nắng, con Mướp liền khè vào ổ, lén chăm sóc bọn mèo con. Nhưng khi nó đang tận hưởng sự mặn mòi của tình mẫu tử thì con Đen xuất hiện. Mướp hốt hoảng nhảy vọt ra khỏi ổ rồi lao vút qua cửa sổ. Con Đen xù lông, mắt long lên vì tức giận nhưng rồi sau vài phút, nó lại dịu đi và vào ổ cho lũ mèo con bú.

Mèo mướp 2

Có một dạo, xóm tôi rộ lên nạn bắt mèo. Những con mèo gầy trơ xương như của bà Phương, mà còn bị chúng nó câu bắt huống chi con Đen nhà tôi vừa béo, vừa đẹp, lại là giống mèo quý thì không thoát khỏi. Con Đen mất rồi nhưng con Mướp vẫn còn. Tôi tưởng con Mướp từ nay sẽ được ung dung vào ổ. Thì bỗng một hôm, mẹ tuyên bố với cả nhà:

- Lũ mèo con giờ đã mở mắt, có thể ăn cơm được, phiên chợ tới sẽ đem bán.

Tôi giật mình, phần thì tiếc vì tôi vốn quý mèo con, phần thì thấy tội cho con Mướp. Tôi cố năn nỉ nhưng không thay đổi được quyết định của mẹ. Ngày mẹ đem lũ mèo con đi bán, con Mướp lăn lộn khắp nhà. Nó lại kêu lại thét, lần này còn dữ dội hơn lần trước. Tôi cũng thương nó lắm. Mấy hôm sau, không thấy nó đâu nữa. Không biết nó có bị bắt không? Hay nó đi xa nên bị lạc? Hay bão thế nàý, nó đã bị cây đè chết rồi? Mướp ơi!

Viết bình luận